Tỏi Lý Sơn


Ba đi Quảng Ngãi, ghé qua đảo Lý Sơn rồi lặn lội mang về một dây tỏi, chỉ buông một câu: "Ba mua ủng hộ người dân trên đảo". Mấy nhánh tỏi tròn tròn xinh xinh như một loại trái cây lạ, tép tỏi bé tẹo tèo teo, bé đến nỗi khiến người đầu bếp tại gia được phong danh hiệu "Nghệ sĩ ưu tú" như Mẹ tôi cũng lắc đầu ngán ngẩm. Được cái người vợ thương con, hiểu ý chồng cũng ra sức chế biến loại gia vị đến từ vùng đảo biển này. Những tép tỏi trắng phau sinh trưởng từ tàn tích của núi lửa xa xưa được nắng miền Trung ủ ấm, được gió đại dương vuốt ve và những bàn tay sạm nắng chăm sóc. Khứu giác nhận ra một mùi thơm dịu chỉ khẽ thoảng qua, vị giác thấy hơi cay cay điểm chút ngòn ngọt; nếu lỡ cắn phải cả tép, người ăn không hề nhăn mặt bởi vị cay nồng thường gặp mà chỉ thấy thích thú khi mùi tỏi đặc trưng xông nhẹ choáng hết cả khoang miệng. Nhìn dây tỏi vơi dần vơi dần, một cảm giác vui vui lan tỏa xen lẫn nỗi tiêng tiếc. Tự dưng muốn đi Lý Sơn quá !

Tương lai của em?

Khi anh ra đi đồng nghĩa với tương lai vốn có của em cũng biến mất. Nhiều người đều nói em sẽ có một tương lai khác tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn với một người yêu phù hợp, một công việc như ý. Nhưng em thấy thật tệ anh ơi. Em không thể yêu một cách tự nhiên nữa rồi, em tính toán khi chọn đối tượng, em lẩn tránh khi bị tán tỉnh và sợ hãi trong tình cảm. Công việc của em thật mờ mịt, ở đâu, chỗ nào có thể chứa chấp một đứa máu B bốc đồng như em? Những người em tin tưởng nhất lại phản bội chính lời hứa của họ. Em thất vọng vì họ ít nhưng căm ghét bản thân nhiều. Cuộc sống của em cứ lửng lơ trong không trung, lênh đênh trên biển cả. Em không dám nghĩ đến tương lai nữa, em không nỡ về nhà để làm gia đình thất vọng. Với em, bây giờ, cuộc sống là không có mục đích...Vì sao anh làm điều đó với em? Vì sao anh rời bỏ em khi tình yêu của chúng ta còn quá mặn nồng? Và em đau hơn vì anh không hề muốn trở lại. Em không thể nào hiểu nổi, không thể anh à !

Good bye Bình Định

6 ngày ở Bình Định tuy không nhiều nhưng đủ để cho mình lưu luyến khi rời xa. Thành phố Quy Nhơn yên bình hòan tòan đối nghịch với SG nhộn nhịp và hào nhóang. Ở SG lâu rồi, ra đây thấy sao mà thỏai mái quá, nhà cửa rộng rãi, ko chen chúc; đường phố sạch sẽ và yên tĩnh. Thích nhất là mỗi đêm khi ngủ được nghe tiếng sóng biển và buổi sáng đi làm được cảm nhận vị mặn mặn hòa vào làn gió sớm. Món ăn ở BĐ cũng rất phong phú và rẻ nữa, nào là: Bún cá, Sứa nước lèo, Mực ngào, Bánh xèo tôm nhảy, Bún thịt nướng (khác ở Sg), chả cá, chả nem... Chỉ ước gì được mang hết về cho mọi người ở nhà cùng ăn. Còn người dân ở đây vừa hiền vừa tốt bụng, tiếng nói mới nghe thì thấy vui vui, nghe nhiều lại thấy dễ thương lạ ^^ Ở đây cũng có nhiều chỗ để tham quan, như mộ Hàn Mặc Tử, bãi tắm Nam Phương Hòang Hậu (bãi trứng), cầu Thị Nại (Nhơn Hội) bắc qua biển dài nhất Đông Nam Á (2,5km)... Chỉ tiếc là biển ở đây sâu và nguy hiểm, thỉnh thỏang có cá mập và lòng chảo nên mang tiếng đi miền bỉển mà chẳng biết nó vuông tròn thế nào :(
Tổng kết chuyến đi này, mình cực kỳ hài lòng, được làm việc chung với 2 anh dễ thương, tử tế; khách hàng nhiệt tình, thân thiện. Sẽ nhớ Bình Định lắm đây !
Audit 2009 (04/01/2010 - 10/01/2010)

Đà Lạt du hí_chap 4_Đêm lang thang

Nguyên một buổi chiều hôm ấy, tụi nó chỉ làm hai công việc: chạy xe và chụp hình. Thế mà khi về đến khách sạn ba đứa đều đã mệt nhừ. HiHi_với sức chịu đựng có hạn_trèo lên giường khò khò liền. Nó chỉ định nằm một lát, một lát thôi nhưng cơn buồn ngủ cứ kéo nó xuống, sâu hơn và sâu hơn đến khi nó giật mình tỉnh dậy thì thấy HaHa đang chuẩn bị ra ngoài: "Tui đi kiếm cái gì ăn một lát, bà có ăn gì không?". Chẳng biết nó nói gì, chỉ thấy HaHa lẳng lặng đóng cửa lại. Trèo thật nhanh khỏi giường, nó vào nhà tắm để cho làn nước lạnh như đá giúp nó tỉnh táo hơn. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ, khó tả xâm chiếm nó giống như lúc nhỏ thức dậy và chỉ thấy một mình nó trong căn nhà vắng. Nó với điện thoại, bấm Call: "Bà đang ở đâu vậy?...Ok, tui đến liền" Choàng khăn, đội nón, khoác áo, nó nhẹ nhàng rời khách sạn, ngó vào mọi tiệm ăn bên lề phải mà nó đi qua. Rồi nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ngồi lẫn trong đám thực khách chen chúc ở một quán mì nhỏ. Hai đứa phì cười khi nhìn trang phục của đối phương: đồ bộ ở nhà màu hồng, dép nhựa của khách sạn và nón che sụp đầu ^^

HaHa và nó, nó và HaHa, cứ thế sóng bước về phía chợ Đà Lạt, cùng ngó nghiêng, cùng lựa lựa chọn chọn mà chẳng mua được gì. Nó thấy một chị gái bán trứng nướng ở góc chợ nên sà vào ngồi cho ấm, HaHa thì đi loanh quanh xem đồ. Mấy trái trứng có chủ lăn trên vỉ than đỏ hồng, những trái chưa được ai mua nằm chơ vơ ở một góc và chờ đợi, chị bán hàng luyên thuyên những câu chuyện không đầu không đuôi cho người khách nào muốn nghe hoặc giả vờ nghe. Nó chỉ ngồi đó, hít thở rồi nghĩ ngợi vu vơ. Những lúc như thế mọi người thường nói nhìn nó buồn, một người nói, hai người nói rồi nhiều người nói khiến nó chột dạ, thầm nhắc phải ít nghĩ lung tung khi có người khác ở kế bên. Hay nói cách khác là trở thành một con búp bê không suy nghĩ ! Người ta chỉ mua búp bê xinh đẹp, luôn nở nụ cười chứ không ai cần một con búp bê có trí óc và khóc nhè đâu.

HaHa trở về với một đôi găng tay với vớ đồng màu xanh nõn chuối, xanh đến mát cả người. Ở Đà Lạt có người cần găng tay, và cũng có người không cần. Nó và HaHa ở diện đâu tiên nhưng nó lì lợm không thèm mua cho mình một đôi. Hai đứa ăn xong trứng nướng rồi đứng lên đi về khách sạn, trên đường lại thấy một tiệm bán sữa đậu nành đông ơi là đông. Đã đến đây mà không uống sữa nóng thì uổng quá, mỗi đứa kêu một ly rồi kiếm một cái bàn để đàm đạo. Vẫn những câu chuyện ấy, những nhân vật ấy, những tâm sự ấy nhưng trong một hoàn cảnh đã khác nhiều, ly sữa trong tay nó lạnh dần, uống vào chỉ thấy tê tái. Nó nhớ da diết ly chanh nóng sáng nay, nhớ thật nhiều cái hạnh phúc cỏn con của nó. Con đường dốc nhỏ về khách sạn có nhiều tiệm quán giờ đã đóng cửa trở nên heo hút quá, hai đứa cứ thả bộ chầm chậm, vừa đi vừa nói tiếp. Gió lướt nhẹ qua làm xáo trộn những câu chữ, gió thiếu hơi nước làm khô cả khóe mắt nó, gió lạnh lùng cuốn đi tất cả...Đêm ấy nó chìm sâu vào giấc ngủ mệt mỏi nhưng không hề mộng mị, giấc ngủ mà nó chờ đợi trong những ngày qua.

Đà Lạt du hí_chap 3_Hạnh phúc giản đơn


Chẳng biết làm gì, ba đứa quyết định đi bộ ra chợ Đà Lạt xem sao, trời còn mờ tối mà khu này đã đông nghịt người với người, chủ yếu là người địa phương chứ chẳng thấy bóng dáng khách du lịch đâu (trừ 3 em). Thêm một đoạn nữa thì đến Hồ Xuân Hương, toàn bộ nước trong hồ đã được thay thế bằng không khí, hồ cạn sạch. Nó bật cười khi nghĩ đến câu nói của H trước khi nó đi Đà Lạt: "ML nhớ đi dạo trong lòng hồ, cơ hội trăm năm mới có", vậy mà lúc đó nó tưởng bạn mình đang đùa. Chợt nghĩ hay là mình làm thử xem sao nhưng lại thôi, giờ nghĩ lại thì thấy tiêng tiếc. Đúng là người ta chỉ tiếc nuối về những gì họ đã nói: Không !

Tiếp tục di chuyển bằng chân về hướng khách sạn, HaHa thỉnh thoảng dừng lại làm việc riêng, khi tần số tăng lên mới mức được gọi là nhiều thì cả bọn phải đứng lại chờ HaHa gãi: "Nhiệt độ thay đổi, đang nóng thì lạnh nên quần jean cà vào ngứa quá, chịu hết nổi" Tự nhiên nó cũng cảm thấy cần phải gãi theo, suy ra ngứa cũng là một bệnh dễ lây. Ngó qua ngó lại thì thấy một tiệm bánh cuốn chuẩn bị mở hàng, ba đứa đâm đầu vào liền. Nhìn ngoài tiệm không bắt mắt, bên trong khá nhỏ, có vài bộ bàn ghế đã cũ và do hai anh giai Đà Lạt làm chủ xị. Nó nói chắc tiệm này có tên: "Bánh cuốn gay", nhưng HaHa chữa lại là hai anh em thôi. Cứ chờ xem...Đến khi tính tiền:18k/dĩa nhỏ xíu trong một khung cảnh chẳng ra sao cả. "Nhưng công nhận anh tráng bánh dễ thương", HaHa gỡ gạc đôi chút. Uh, nó sẽ đồng ý nếu hắn chịu xóa bớt số 1 trước giá tiền. Còn bây giờ thì nó đang cay cú lắm !

Sau khi về khách sạn cất đồ, tụi nó lại lang thang tìm chỗ mướn xe máy, đi một vòng ba, bốn tiệm thì quay lại tiệm đầu tiên với giá chẳng hữu nghị chút nào. Với tấm bản đồ trong tay; HiHi, HaHa và LiLi thẳng tiến Biệt thự Hằng Nga. Ngôi nhà này được xây dựng bởi cô Đặng Việt Nga con gái cố chủ tịch Trường Chinh; thoạt đầu nó nghĩ là nhà ma, nhưng thực ra chỉ là một dạng kiến trúc gần gũi với thiên nhiên và hơi cổ quái. Tụi nó leo leo trèo trèo, hí ha hí hửng chụp hình đủ kiểu. HiHi lại mong được gặp cô, phỏng vấn hay chụp hình chung cũng được, khổ nỗi cô không có ở nhà nên suốt từ lúc đó đến khi về em ấy cứ tiếc hùi hụi.

Rời biệt thự, crazy girls mua ba ổ bánh mì Nhân Ngãi rồi ghé cafe bên bờ...chảo Xuân Hương. Gió lồng lộng, lành lạnh; ly chanh nóng chua chua, ngòn ngọt; chất lỏng vị chanh chảy đến đâu thì người ấm lại đến đó. Chẳng phải nghĩ ngợi hay suy tính, bộn bề cuộc sống dẹp sang một bên, chỉ cần ngồi trong không gian ngày ấy cùng với những người bạn của ta thì đó đã được gọi là Hạnh Phúc.

Đà Lạt du hí_chap 2_Không phải nó tệ mà đàn ông xung quanh nó quá tệ!


Tiếng nói chuyện rào rào khi xe trong thành phố, rồi râm ran khi ra đến ngoại thành và cuối cùng chỉ là những tiếng lao xao khi đèn trong xe vụt tắt. Người đồng hành bắt chuyện với nó bằng thông tin rằng Thành phố ngủ quên đã đóng cửa do cư dân bị di dời qua vùng khác. Tiếc thật, tụi nó đang định tối mai đi tham quan, nghe đồn có nhiều ma lắm. Câu chuyện của anh cứ thế kéo dài mãi từ Đà Lạt đến Sài Gòn, qua Trung Quốc rồi trở về Cần Thơ, Long An và tiếp tiếp nữa nếu nó không giả vờ buồn ngủ một cách bất lịch sự. Nhưng quả thật, 8 tiếng đồng hồ hành trình là quá nhiều cho một câu chuyện ngắn và quá ít cho một câu chuyện dài. Nó đành để toàn bộ sức lực cho công cuộc ru ngủ bản thân_một việc thật khó khăn nhưng rất cần thiết với nó lúc này.

Chập chờn trong giấc ngủ gượng ép, nó khẽ liếc nhìn qua phía đối diện: HaHa đã ngủ còn HiHi thì đang say giấc. Bỗng dưng có một thôi thúc mạnh mẽ trong nó là muốn với tay ra kéo chăn đắp cho HaHa hay làm một cái gì đó để cô bạn này bình yên hơn, nhẹ nhàng hơn. Rồi nhớ lại có người cũng đã từng làm thế với nó, lúc ấy bạn nghĩ gì hở bạn của tôi?!! Màn đêm hun hút dầy đặc, thỉnh thoảng lại bị xé nát bởi ánh sáng chói mắt từ ánh đèn pha xe chạy ngược chiều. Xe ôm cua đường núi, một bên là vực thẳm đen ngòm, bên kia là thành núi gồ ghề, cái phương tiện giao thông cứ thế trồi lên ngụp xuống trên con đường đầy ổ gà ổ voi. Hành khách tỉnh ngủ hẳn, mọi người quay trở lại với câu chuyện còn giang dở, tiếng nói chuyện xì xào xì xào. Hai đứa bạn cũng đã dậy, tụi nó đổi chủ đề sang việc kinh doanh chứng khoán, HiHi bắt trúng đài cứ thế thao thao bất tuyệt. Nó thấy được niềm đam mê trong ánh mắt và hạnh phúc trong nụ cười của bạn rồi lại tự hỏi: "Nó có đam mê nào không?". "Bà đang trên đường tìm kiếm thôi"_HaHa trả lời thay nó. "Nhưng bao giờ thì gặp đây"_Nó tiếp tục thắc mắc. Câu hỏi vẫn còn bỏ ngõ...

Tụi nó xuống xe trước khách sạn, nó không quên quay sang chào tạm biệt người chung ghế. Anh chỉ mỉm cười đáp lại. Ôi, lại thêm một anh chàng chết nhát_Nó thầm nghĩ, nếu đổi ngược lại thì nó đã xin số điện thoại hay email rồi. Không phải nó tệ mà đàn ông xung quanh nó quá tệ ! Đồng hồ chỉ 4h38ph, đường phố vắng tanh, cửa hàng và khách sạn đều đóng cửa. Lác đác một hai xe bán cafe đang dọn hàng. Không khí se se lạnh bao phủ ba đứa, nó ước sao cái áo khoác dầy hơn một chút và đầu gối đỡ đau hơn một tẹo. HaHa lấy máy ra chụp một pô kỷ niệm theo đúng tinh thần Tour: Shopping và chụp hình. Hít một bụng khí lạnh, thở ra, nó thì thào: "Tui vẫn không tin được mình đang ở Đà Lạt"

Đà Lạt du hí_chap 1_Mưa tạm biệt


Chạy xe gấp gáp từ sân Tao Đàn về, ăn cơm tối vội vàng, xoay qua soạn đống hành lý thì đã gần 9h, nó nhớ ra hình như chưa nhờ được ai chở ra bến xe ở Đề Thám. Loay hoay chẳng biết tìm ai, một phần nó không muốn phiền người khác, một phần không quen ai đủ thân ở gần và phần lớn hơn là nó sợ bị từ chối. Đánh bạo hỏi đám nhóc trong nhà, nhường qua nhường lại thì một em đã nhận lời. Phù, nhẹ nhõm quá! Rồi lại cuống cuồng chuẩn bị tiếp, bé C kiên nhẫn ngồi đợi trong khi mấy đứa khác bắt đầu khó chịu với nó: "L nhanh lên kìa, cái bà này". Lạ thật, người chở nó không càu nhàu thì thôi chứ. Nó tự ái: "C có phiền không, L bắt taxi đi cũng được" C lắc đầu, tụi kia im phăng phắc còn nó thì buồn. Đang bon bon xe trên đường thì nhận được tin nhắn của Heo, bỗng thấy ấm lòng lạ, chẳng ai tốt với nó theo kiểu của Heo cả! Rồi mưa, mưa nặng hạt dần, mưa đầu mùa đây mà. Nước mưa cứ thế thấm qua làn vải áo thun của nó, để cái ướt át phủ lên da còn cái lạnh thì len lỏi vào tim. Nó buột miệng nói: "C tốt quá, bây giờ hiếm ai tốt như vậy". Bé cười cười: "Có gì đâu L, bình thường mà". Con bé ngốc, đi Đà Lạt về phải mua quà cho C mới được, nó thầm nghĩ như thế. Đến được Đề Thám thì hai con người đã ướt gần hết, C tắm mưa về luôn, nó áy náy quá, không biết chạy xe về có sao không. Vào trong thì thấy HaHa đã tới trước rồi, hai đứa cứ thế mà nhìn nhau cười. "Tui không ngờ tui điên đến thế này", nó thú nhận. Rồi lại lăn ra cười. Lát sau HiHi cũng đến (sau một ngày ăn chơi bét nhè với bạn). HiHi, HaHa và nó chính thức thực hiện Tour bằng màn chụp hình, đùa giỡn ầm ĩ mặc kệ một ánh mắt đang theo dõi và một nụ cười cố giấu kín. Đúng 10h10 tụi nó lên xe. Nó gọi điện thoại hỏi C về chưa rồi tắt nguồn, chẳng muốn liên lạc với ai nữa. Tụi nó ngồi 3 ghế trên cùng một hàng, ghế còn lại thì...người sở hữu ánh mắt và nụ cười đã chiếm. HaHa và HiHi đẩy nó vào ngồi kế bên. Haizz, bạn với chả bè, chơi nhau thế đấy àh. Nhìn cậu chàng cũng ok, HaHa hiểu ý chụp cho nó một pô. Ba đứa cười khoái trá. Xe bắt đầu lăn bánh, mưa làm nhòe hết các ô cửa kính cũng như hình ảnh về SG trong tâm trí nó. Nó khẽ nhắm mắt và thầm nói: "Tạm biệt và... Xin chào"

Cô gái đến từ hôm qua


Em và Anh gặp lại sau một khoảng thời gian quá dài, quá dài Anh ạ. Em không còn là cô bé con ngây thơ ngày xưa còn Anh sắp trở thành một người đàn ông thực sự rồi. Câu chuyện của chúng ta lại được em và Anh đặt bút viết tiếp. Anh hỏi em về kết thúc truyện, em cho Anh biết cái mà em đã tự nghĩ ra từ rất lâu rồi, nhưng khi trở về nhà em biết một câu chuyện nữa của em lại có kết thúc mở. What will be will be! Anh vẫn giống như trong trí nhớ của em: là một khối nén của biết bao cảm xúc. Em ghét phải nhìn thấy Anh như thế và em cũng ghét mình bất lực không thể làm được gì. Em không biết tình bạn của em có đủ lớn để Anh cảm thấy khá hơn, cảm thấy nhẹ nhàng hơn không nhưng em thật sự mong nó có ích, dù chỉ là một chút thôi, có được không Anh? Cám ơn Anh vì một bữa trưa đầy cảm xúc, nó không đủ dài để hoàn thành câu chuyện, nhưng sẽ còn những bữa trưa khác, em hứa với Anh điều đó. Anh phải luôn hạnh phúc, Anh nhé!

Truyện cổ tích tiếp theo và hết


Sẻ về nhà nằm gác cánh lên trán, trằn trọc suốt mấy đêm. Và như mọi sinh vật mang nhiễm sắc thể Y khác, Sẻ quyết định trở nên ích kỷ một lần (trong số nhiều lần) trong cuộc đời nó. Thế là nó ra đi...
Câu chuyện quay trở lại với Ếch. Nó có buồn không? Một chút_người chứ có phải gỗ đá đâu. Hụt hẫng chứ? Có_Ếch thừa nhận_Dù sao cũng đã có một thời. Vậy là đau khổ lắm rồi ! Điên àh? Nghe tiếp chuyện này:

Bà con xóm nước đen thương Ếch lắm, sau cuộc hội nghị Heal The Heart, mọi người đồng lòng quyết định giúp Ếch vượt qua chuyện này. Nhà Cóc đồng loạt cất giọng bất cứ khi nào Ếch đi qua: "Tình là tình nhiều khi không mà có..."_Ếch bước vội qua mau; cả một lũ Bọ nhác thấy bóng Ếch là lại hét toáng lên: ""Tao Xẻ chim Sẻ làm hai để Xẻ thịt cho suôn Sẻ" _ Ếch kiếm 2 cục bông gòn nhét vào tai. Bác Nhái mỗi lần thấy nó là lại luyên thuyên về kinh nghiệm tình trường vang danh một thời_Ếch ậm ừ cho qua chuyện. Còn cái lũ Ễnh Ương chẳng biết kiếm đâu ra mấy sợi ruy-băng đủ màu hoa lá cành mà đeo vào đầu, Ếch không thèm liếc xem trên đấy ghi cái gì, nó đoán chúng cùng chung chủ đề.

Bực bội, dồn nén, ức chế...Ếch nhảy thật xa, thật xa...đến ao bèo được cắm bảng: Khu vực nguy hiểm cấm bơi lội, nhưng nó đếch quan tâm. Sau khi chén no cành lũ ruồi mật, Ếch nằm kềnh cang ra bờ ao, ngắm lũ nòng nọc nhởn nhơ vui đùa, nghĩ xem nó phải làm gì tiếp đây. Thiệt, sao chẳng ai hiểu nó, chẳng ai để tâm đến nó đang nghĩ gì, muốn gì. Cuộc đời đâu phải chỉ có yêu đương và chờ đợi. Và rồi...một con Muỗi con lảo đảo bay ra khỏi mặt nước, nhấp nhấp đôi cánh mềm, hấp háy đôi mắt trong veo, Muỗi ta quay nửa đầu nhìn Ếch, nhếch mép một nụ cười đểu rồi...bay vọt đi. Cha mày, bà đây ăn no rồi mới tha cho mày đấy, không thôi mày đừng hòng mà...Như một tia chớp đánh xẹt ngang qua màn mây u tối, Ếch ngồi bật dậy, mở Iphone truy cập 3G vào trang Frogairway để book một vé đi Đồng Xanh ngay trong ngày mai. Phải, phải, sống là không chờ đợi ! Rồi nó hí hửng bay về nhà chuẩn bị hành lý, ngang qua bọn Ễnh Ương nhí nhố, bác Nhái lẩm cẩm, lũ Bọ "mò tôm" và nhà Cóc tài tử, Ếch nháy mắt, mi gió và không quên để lại nụ cười của đám Ruồi đang nằm trong bụng nó !

Truyện cổ tích chưa kết thúc

Sẻ và Ếch là một cặp trời sinh, chúng hợp nhau không tả nổi dù rằng một con thường bay nhảy trên cạn còn con kia chỉ thích sống nơi bùn lầy. Sẻ tiết kiệm lời nói, lúc nào cũng chăm chỉ kiếm mồi, tối tối lại đàn đúm đi bar, cafe trong khi Ếch nhà ta tía lia suốt ngày nhưng đêm đến lại ngoan ngõan về nhà tám với cha mẹ hoặc tranh thủ làm overtime. Cứ thế mối tình của chúng kéo dài từ mùa hè sang mùa thu, thu sang đông, hết đông vẫn gắn kết nhưng mùa xuân thì lại có chuyện xảy ra. Sẻ muốn rủ Ếch đi Hội hoa xuân ở tít trên ngọn cây Hồi vì Cú và Ngỗng khen nức khen nở chốn ấy, mà Hội chỉ diễn ra trong bảy ngày thôi. Năm sau không biết tuổi tác của Sẻ còn cho phép nó bay cao như thế không. Ếch thương Sẻ cũng muốn đi cùng Sẻ nhưng ngặt nỗi nó không trèo cao được, với lại nó thích cái ao bé bé xinh xinh và bà con xóm nước đen hơn, cái lũ quý tộc lông vũ ấy không hợp với xì-tai của nó. Thế là Ếch từ chối ! Sẻ buồn nhưng không nỡ xa Ếch, nó ở lại mặc cho Cú và Ngỗng hết lời rủ rê. Nó muốn cùng Ếch đón mùa xuân này ! Nhưng từ đó, mỗi đêm, nó không hăng hái đi chơi nữa, trong lòng nó tràn ngập hình ảnh tưởng tượng về ngọn cây xa xăm. Một ngày, Ếch làm lơ; hai ngày, Ếch cố làm lơ; ngày thứ ba, Ếch nói Sẻ hãy đi đi...Liệu chúng có trở về bên nhau nữa không?!!

Nói cho tôi biết bạn đang nghe gì?


Dạo này có thói quen đi lang thang thu thập list nhạc từ mọi người, câu hỏi sẽ là: Bạn hay nghe nhạc gì? Gần đây bạn nghe gi? Đôi khi mình nghĩ qua những bài hát mà người thường nghe, mình có thể tìm được một vài điều mới lạ về họ, một cái gì đó không dễ thể hiện ra bên ngoài.
A nghe rất nhiều thể loại, xen kẽ từ cũ đến mới giống như những người trẻ hướng ngoại đặc biệt, đầy hiểu biết nhưng cũng dễ dãi trong thưởng thức: A thông minh, cởi mở và luôn muốn trải nghiệm điều mới nhưng ở A thiếu cái "quái" mà nữ giới thường bị cuốn hút.
B khẳng định với mình chỉ muốn nghe "Another day in the paradise" trước khi chết, giai điệu của B chỉ xoay quanh những ca khúc bất hủ và mạnh mẽ. Hẹp hòi trong lựa chọn thể hiện con người biết trân trọng quá khứ nhưng thường khắt khe.

C thật sự làm mình shock: thích du ngoạn, yêu nổi loạn, thẳng thắn và bộc trực nhưng lại chọn nhạc cổ điển làm nguồn vui sống. Thì ra C sống rất nội tâm, rất đơn côi và thích phân tích tâm lý con người cùng với sự quan tâm ấm áp dễ chịu.

D_người mình chú ý nhất, mỗi lần ở gần D lại có cảm giác ở bên cạnh một con hổ lớn đang săn mồi: trầm lặng, bình thản nhìn đời với đôi mắt cười cợt, tự chế giễu bản thân nhưng luôn tinh táo và sáng suốt. D say mê thể loại Audiophile và thật sự yêu nó, yêu đắm đuối. D là một dấu chấm hỏi lớn với mình !

Mỗi người đàn ông mà mình gặp đều mang đến cho mình những bất ngờ và niềm vui thích đáng yêu. Mình muốn quan sát họ, ngắm nhìn họ, xem xét họ đơn giản chỉ để hiểu hơn về một nửa thế giới còn lại.

What a mess !


Quá bình thản đến nỗi mình không tin được, thì cũng đau, cũng nhớ nhưng nó không mãnh liệt đến mức xé toạt mình ra. Tại sao nhỉ? Vì mình không yêu đủ ư hay tại vì mình tin rằng: "Anh sẽ quay trở lại, đơn giản vì không ai hiểu anh hơn em". Nhưng liệu mình có muốn sự trở về này không? Mặt trắng nói rằng mình mong chờ điều ấy, nó mang lại cho mình cuộc sống an toàn và quen thuộc nhưng mặt đen bảo rằng mình đang rất rất khao khát tự do, ai biết được điều gì đang chờ mình ở phía sau cánh cửa?!! Quay cuồng trong mớ hỗn độn tạp nham của cảm xúc, có thứ gì đó đang gào thét trong mình, muốn bứt ra khỏi cái quỹ đạo tẻ nhạt và phù phiếm. Nhưng ai, cái gì sẽ là chất xúc tác đây? Và liệu anh có thật sự cần mình như mình nghĩ không, hay tất cả chỉ là ảo tưởng nảy sinh do mình cần lá chắn cho một trái tim đang bị thương. Không muốn chờ đợi nữa, mình sắp điên mất !

Break up

Mình chia tay rồi sao anh. Thế mà em cứ nghĩ nó sẽ dữ dội và đau đớn lắm. Lạnh lùng em chào tạm biệt anh lần cuối với tư cách là người yêu của nhau, không nước mắt, không giận hờn, không cãi vã vì...mình đã làm tất cả những điều ấy trước đây rồi. Anh đã chuẩn bị quá kỹ lưỡng cho sự ra đi của anh, để làm gì hở anh? Để em khóc nhiều hơn, nhớ anh nhiều hơn sao?!! Sáu năm với em cứ như một giấc mơ, em cứ nghĩ mình sẽ sống trong nó đến suốt đời, em xây mộng thật đẹp, thật nên thơ, và rồi...tất cả sụp đổ quanh em chầm chậm chầm chậm. Nhưng anh ơi, em không thể sống mãi với ký ức, em biết em phải đứng lên, em biết khi anh và cái bóng của anh bước qua đời em là lúc em bắt đầu một cuộc đời mới. Hơn ai hết em hiểu mình cũng đang khao khát tự do như anh, bởi thế em chẳng trách anh đâu nhưng cái ích kỷ của một người phụ nữ không cho phép em nói với anh điều đó. Em muốn anh dằn vặt vì em, mãi mãi và mãi mãi...