Truyện cổ tích tiếp theo và hết


Sẻ về nhà nằm gác cánh lên trán, trằn trọc suốt mấy đêm. Và như mọi sinh vật mang nhiễm sắc thể Y khác, Sẻ quyết định trở nên ích kỷ một lần (trong số nhiều lần) trong cuộc đời nó. Thế là nó ra đi...
Câu chuyện quay trở lại với Ếch. Nó có buồn không? Một chút_người chứ có phải gỗ đá đâu. Hụt hẫng chứ? Có_Ếch thừa nhận_Dù sao cũng đã có một thời. Vậy là đau khổ lắm rồi ! Điên àh? Nghe tiếp chuyện này:

Bà con xóm nước đen thương Ếch lắm, sau cuộc hội nghị Heal The Heart, mọi người đồng lòng quyết định giúp Ếch vượt qua chuyện này. Nhà Cóc đồng loạt cất giọng bất cứ khi nào Ếch đi qua: "Tình là tình nhiều khi không mà có..."_Ếch bước vội qua mau; cả một lũ Bọ nhác thấy bóng Ếch là lại hét toáng lên: ""Tao Xẻ chim Sẻ làm hai để Xẻ thịt cho suôn Sẻ" _ Ếch kiếm 2 cục bông gòn nhét vào tai. Bác Nhái mỗi lần thấy nó là lại luyên thuyên về kinh nghiệm tình trường vang danh một thời_Ếch ậm ừ cho qua chuyện. Còn cái lũ Ễnh Ương chẳng biết kiếm đâu ra mấy sợi ruy-băng đủ màu hoa lá cành mà đeo vào đầu, Ếch không thèm liếc xem trên đấy ghi cái gì, nó đoán chúng cùng chung chủ đề.

Bực bội, dồn nén, ức chế...Ếch nhảy thật xa, thật xa...đến ao bèo được cắm bảng: Khu vực nguy hiểm cấm bơi lội, nhưng nó đếch quan tâm. Sau khi chén no cành lũ ruồi mật, Ếch nằm kềnh cang ra bờ ao, ngắm lũ nòng nọc nhởn nhơ vui đùa, nghĩ xem nó phải làm gì tiếp đây. Thiệt, sao chẳng ai hiểu nó, chẳng ai để tâm đến nó đang nghĩ gì, muốn gì. Cuộc đời đâu phải chỉ có yêu đương và chờ đợi. Và rồi...một con Muỗi con lảo đảo bay ra khỏi mặt nước, nhấp nhấp đôi cánh mềm, hấp háy đôi mắt trong veo, Muỗi ta quay nửa đầu nhìn Ếch, nhếch mép một nụ cười đểu rồi...bay vọt đi. Cha mày, bà đây ăn no rồi mới tha cho mày đấy, không thôi mày đừng hòng mà...Như một tia chớp đánh xẹt ngang qua màn mây u tối, Ếch ngồi bật dậy, mở Iphone truy cập 3G vào trang Frogairway để book một vé đi Đồng Xanh ngay trong ngày mai. Phải, phải, sống là không chờ đợi ! Rồi nó hí hửng bay về nhà chuẩn bị hành lý, ngang qua bọn Ễnh Ương nhí nhố, bác Nhái lẩm cẩm, lũ Bọ "mò tôm" và nhà Cóc tài tử, Ếch nháy mắt, mi gió và không quên để lại nụ cười của đám Ruồi đang nằm trong bụng nó !

Truyện cổ tích chưa kết thúc

Sẻ và Ếch là một cặp trời sinh, chúng hợp nhau không tả nổi dù rằng một con thường bay nhảy trên cạn còn con kia chỉ thích sống nơi bùn lầy. Sẻ tiết kiệm lời nói, lúc nào cũng chăm chỉ kiếm mồi, tối tối lại đàn đúm đi bar, cafe trong khi Ếch nhà ta tía lia suốt ngày nhưng đêm đến lại ngoan ngõan về nhà tám với cha mẹ hoặc tranh thủ làm overtime. Cứ thế mối tình của chúng kéo dài từ mùa hè sang mùa thu, thu sang đông, hết đông vẫn gắn kết nhưng mùa xuân thì lại có chuyện xảy ra. Sẻ muốn rủ Ếch đi Hội hoa xuân ở tít trên ngọn cây Hồi vì Cú và Ngỗng khen nức khen nở chốn ấy, mà Hội chỉ diễn ra trong bảy ngày thôi. Năm sau không biết tuổi tác của Sẻ còn cho phép nó bay cao như thế không. Ếch thương Sẻ cũng muốn đi cùng Sẻ nhưng ngặt nỗi nó không trèo cao được, với lại nó thích cái ao bé bé xinh xinh và bà con xóm nước đen hơn, cái lũ quý tộc lông vũ ấy không hợp với xì-tai của nó. Thế là Ếch từ chối ! Sẻ buồn nhưng không nỡ xa Ếch, nó ở lại mặc cho Cú và Ngỗng hết lời rủ rê. Nó muốn cùng Ếch đón mùa xuân này ! Nhưng từ đó, mỗi đêm, nó không hăng hái đi chơi nữa, trong lòng nó tràn ngập hình ảnh tưởng tượng về ngọn cây xa xăm. Một ngày, Ếch làm lơ; hai ngày, Ếch cố làm lơ; ngày thứ ba, Ếch nói Sẻ hãy đi đi...Liệu chúng có trở về bên nhau nữa không?!!

Nói cho tôi biết bạn đang nghe gì?


Dạo này có thói quen đi lang thang thu thập list nhạc từ mọi người, câu hỏi sẽ là: Bạn hay nghe nhạc gì? Gần đây bạn nghe gi? Đôi khi mình nghĩ qua những bài hát mà người thường nghe, mình có thể tìm được một vài điều mới lạ về họ, một cái gì đó không dễ thể hiện ra bên ngoài.
A nghe rất nhiều thể loại, xen kẽ từ cũ đến mới giống như những người trẻ hướng ngoại đặc biệt, đầy hiểu biết nhưng cũng dễ dãi trong thưởng thức: A thông minh, cởi mở và luôn muốn trải nghiệm điều mới nhưng ở A thiếu cái "quái" mà nữ giới thường bị cuốn hút.
B khẳng định với mình chỉ muốn nghe "Another day in the paradise" trước khi chết, giai điệu của B chỉ xoay quanh những ca khúc bất hủ và mạnh mẽ. Hẹp hòi trong lựa chọn thể hiện con người biết trân trọng quá khứ nhưng thường khắt khe.

C thật sự làm mình shock: thích du ngoạn, yêu nổi loạn, thẳng thắn và bộc trực nhưng lại chọn nhạc cổ điển làm nguồn vui sống. Thì ra C sống rất nội tâm, rất đơn côi và thích phân tích tâm lý con người cùng với sự quan tâm ấm áp dễ chịu.

D_người mình chú ý nhất, mỗi lần ở gần D lại có cảm giác ở bên cạnh một con hổ lớn đang săn mồi: trầm lặng, bình thản nhìn đời với đôi mắt cười cợt, tự chế giễu bản thân nhưng luôn tinh táo và sáng suốt. D say mê thể loại Audiophile và thật sự yêu nó, yêu đắm đuối. D là một dấu chấm hỏi lớn với mình !

Mỗi người đàn ông mà mình gặp đều mang đến cho mình những bất ngờ và niềm vui thích đáng yêu. Mình muốn quan sát họ, ngắm nhìn họ, xem xét họ đơn giản chỉ để hiểu hơn về một nửa thế giới còn lại.

What a mess !


Quá bình thản đến nỗi mình không tin được, thì cũng đau, cũng nhớ nhưng nó không mãnh liệt đến mức xé toạt mình ra. Tại sao nhỉ? Vì mình không yêu đủ ư hay tại vì mình tin rằng: "Anh sẽ quay trở lại, đơn giản vì không ai hiểu anh hơn em". Nhưng liệu mình có muốn sự trở về này không? Mặt trắng nói rằng mình mong chờ điều ấy, nó mang lại cho mình cuộc sống an toàn và quen thuộc nhưng mặt đen bảo rằng mình đang rất rất khao khát tự do, ai biết được điều gì đang chờ mình ở phía sau cánh cửa?!! Quay cuồng trong mớ hỗn độn tạp nham của cảm xúc, có thứ gì đó đang gào thét trong mình, muốn bứt ra khỏi cái quỹ đạo tẻ nhạt và phù phiếm. Nhưng ai, cái gì sẽ là chất xúc tác đây? Và liệu anh có thật sự cần mình như mình nghĩ không, hay tất cả chỉ là ảo tưởng nảy sinh do mình cần lá chắn cho một trái tim đang bị thương. Không muốn chờ đợi nữa, mình sắp điên mất !

Break up

Mình chia tay rồi sao anh. Thế mà em cứ nghĩ nó sẽ dữ dội và đau đớn lắm. Lạnh lùng em chào tạm biệt anh lần cuối với tư cách là người yêu của nhau, không nước mắt, không giận hờn, không cãi vã vì...mình đã làm tất cả những điều ấy trước đây rồi. Anh đã chuẩn bị quá kỹ lưỡng cho sự ra đi của anh, để làm gì hở anh? Để em khóc nhiều hơn, nhớ anh nhiều hơn sao?!! Sáu năm với em cứ như một giấc mơ, em cứ nghĩ mình sẽ sống trong nó đến suốt đời, em xây mộng thật đẹp, thật nên thơ, và rồi...tất cả sụp đổ quanh em chầm chậm chầm chậm. Nhưng anh ơi, em không thể sống mãi với ký ức, em biết em phải đứng lên, em biết khi anh và cái bóng của anh bước qua đời em là lúc em bắt đầu một cuộc đời mới. Hơn ai hết em hiểu mình cũng đang khao khát tự do như anh, bởi thế em chẳng trách anh đâu nhưng cái ích kỷ của một người phụ nữ không cho phép em nói với anh điều đó. Em muốn anh dằn vặt vì em, mãi mãi và mãi mãi...